Thương hoa tiếc ngọc _ Chương 1.2

Tiêu chuẩn

Edit: Dan

Beta: Ruka

……………”Mụ mụ, công tử nhà ta hỏi, trên đài  bạch y nữ tử là ai? Xuân xanh bao nhiêu? Có muốn cùng đêm xuân nay không?”

Người kia hỏi thanh âm không lớn, nhưng  đủ để cho trong phòng tất cả mọi người nghe được rõ ràng, mọi người đều ồ lên, quý công tử này cư nhiên không thoát khỏi đôi mắt quyến rũ động lòng người, lại trông mong đến hỏi tên của nhạc linh nữ! Lưu Vân kia sắc mặt đột nhiên thay đổi, theo bản năng về phía thiếu nữ áo trắng mới vừa rồi thổi nhạc khí  kỳ lạ bên cạnh đứng chắn  trước mặt nàng.

Tú bà cười cười, đáp lời mặt toát mồ hôi:

“Công tử , hay là ngài không thích nữ tử khiêu vũ ? Người xem….Đằng sau là nhạc linh là do phường  chúng tôi mời………Việc này quả không thuận lợi a…….”

Công tử kia  nhướn mày, ngón tay giật giật, phía sau  người hầu lập tức lôi trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày:

“Mụ mụ, phong nguyệt làm gì so đo nhiều như vậy? Bà cũng bất quá là kiếm chút tiền ăn cơm mà thôi. Công tử nhà ta ưng mắt trúng nhạc linh kia, những thứ này là bao nàng một đêm  phí dụng. Nếu hầu hạ tốt rồi, ngày sau bà cũng sẽ không chịu thiệt.”

Tú bà thật sự không thể chối từ, đành phải nhẹ giọng nói:

“Nàng tên Tư Mã Tập Ngọc, năm vừa mới mười sáu, ba tháng trước vừa tới phường lý làm nhạc linh, bởi vì nàng có một nhạc khí kỳ lạ, thổi ra ca khúc hết sức du dương khác biệt , các phường khác đều không có phong vận này, cho nên tiểu nhân liền đem nàng giữ lại. Chúng tôi gọi riêng nàng là Tập Ngọc cô nương, nàng. . . . . . Tính tình có hơi cổ quái, chỉ sợ hầu hạ không tốt công tử.”

Công tử kia lại là cười, rốt cục cũng mở miệng nói chuyện,

“Không quan trọng, bản công tử thích nhất những cô nương mạnh mẽ.Nếu Tùng, đi mời Tập Ngọc cô nương lại đây.”

Thanh âm của hắn nghe qua không đủ trầm, nhưng lại rất uy nghiêm. Một trong hai người hầu lập tức hướng bàn mà đi tới, mọi người đều tránh ra một lối, hí hửng trong lòng xem kịch hay.

Ở trên đài thấy người đã đi tới, Lưu Vân chạy nhanh cười duyên nói : “Vị này, Tập Ngọc cô nương không phải người trong phường, cũng không hiểu hầu hạ quý nhân, cẩn thận nàng chọc giận vị kia. Không bằng làm cho ta thay nàng đi về phía vị kia nhận tội đi.”

Nàng nũng nịu mềm giọng, làm người ta xương cốt cũng muốn yếu mềm. Người hầu họ Tùng lại lắc đầu, “Công tử ta muốn là Tư Mã Tập Ngọc cô nương. Thỉnh cô nương tránh cho cô nương ấy đi gặp công tử nhà ta.”

Lưu Vân không thể làm gì, đành phải tránh ra, xoay người cúi đầu thấp giọng nói với thiếu nữ áo trắng kia: “Làm sao bây giờ? Tập Ngọc? Người ta mạnh bạo  rồi!” Tập Ngọc vẫn cúi thấp đầu, lặng yên quan sát món nhạc khí cổ quái, một chữ cũng không nói.

Nếu Tùng lại tiến lên từng bước, trầm giọng nói:

“Công tử nhà ta nói, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô nương! Kính xin cô nương  lại!”

Tư Mã tập ngọc chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt thản nhiên đảo qua người nọ, nàng có dung nhan như cỏ lan, màu da như tuyết, môi anh đào kiều diễm ướt át, nhìn qua thực là một mỹ nhân xinh đẹp nho nhã yếu ớt, khuê các như những thiên kim tiểu thư, một câu nói nặng lời cũng nho nhã hơn người:

“Ta chỉ là nhạc linh, không bán thân. Cám ơn công tử nhà ngươi đã để ý, Tập Ngọc xin lĩnh tấm lòng.”

Nàng thản nhiên nói xong, thanh âm cư nhiên nũng nịu , nghe qua giống như đang làm nũng , cũng không biết là cố ý hay trời sinh?

Nếu Tùng thấy nàng cự tuyệt, không khỏi có chút phiền não, lạnh nhạt nói: “Cho dù ngươi là nhạc linh vẫn là cô nương phường này, công tử nhà ta  nói muốn ngươi, là phúc khí của ngươi! Phong nguyệt trong phường lý này, làm gì còn muốn ra vẻ thanh cao?”

Lời này vừa ra, người phía dưới đều câm như hến, Lưu Vân lo lắng  nhìn nàng, muốn giúp nàng, lại không biết làm sao bây giờ. Ai ngờ Tập Ngọc một chút cũng không nao núng, cầm nhạc khí đứng lên, mỉm cười vái chào:

“Không phải Tập Ngọc ra vẻ thanh cao, mà là sớm gả  người ta. Đã kết hôn, không thể tiếp khách, kính xin chuyển lời cho công tử, cám ơn ưu ái.”

Nếu Tùng sửng sốt một chút, đã vì đã là người có chồng rồi? Vậy tại sao còn có thể đi cùng ra tiếp khách? Phu gia chẳng lẽ không trông coi sao? Xem cô gái này không hề e sợ, chỉ sợ không nói dối, nhưng nàng rõ ràng không phải người đã có chồng , tóc cũng như các cô gái bình thường hạ xuống . Như thế nào cho phải? Quy pháp Đại Tống, câu dẫn thê thất người khác là trọng tội, chỉ sợ lấy thân phận công tử ra ép, truyền đi rõ không nên. . . . . .

Một suy nghĩ 13 thoughts on “Thương hoa tiếc ngọc _ Chương 1.2

  1. Truyện có mở đâu hấp dẫn quá. Nàng ơi ta có góp ý nho nhỏ thế này. Câu:”Phong nguyệt trong phường lý này” có thể đổi thành.: Đã ở trong Phong Nguyệt phường này. Ta góp ý nhỏ thui có j nàng bỏ quá cho ^^

Gửi phản hồi cho Chauchau Hủy trả lời